Nó...!
Khi còn bé, nó cũng như bao đứa trẻ khác, ngây thơ hồn nhiên và vô tư. Tháng năm trôi qua, nó lớn lên từng ngày, thế nhưng cứ ngày càng mất dần đi sự ngây thơ hồn nhiên đó, nó cũng ít cười hơn, ít nói hơn, tiếp xúc với mọi người ít hơn. Đổi lại nó nhận được ngày càng nhiều sự đau đớn của tinh thần, cái vì điều đó đã làm cho nó trở nên nặng tình hơn. Sống khép kín hơn, những nỗi đau mà nó phải chịu đựng còn đau đớn gấp nhiều lần vết kắt da thịt. Nó đã nghĩ đến cái việc điên rồ là kết thúc cái gọi là kiếp người nghiệt ngã này. Thế nhưng nó nghĩ rằng tại sao lại phải làm như vậy? Khi sinh ra được làm 1 kiếp người không dễ dàng mà lại kết thúch dễ dàng quá thì đổi lại được gì? Nó sẽ bị người đời cười chê và cho rằng đó là hành động ngu xuẩn nhất trên đời. Nó đứng dậy và bước tiếp cho dù nó biết rằng cuộc sống của nó chẳng bình yên chút nào, dù chỉ là 1phút ngừng suy nghĩ để thả hồn vào trong tĩnh lặng thôi cũng không có. Nó đang cảm thếy mệt mỏi dần rồi. Tâm trí nó đang gắng gượng để làm phai mờ đi những nỗi đau đã hằn sâu trong tâm hồn nó. Nó chẳng bằng ai, cũng ko nổi trội gì cả, tóm lại nó là người tầm thường, luôn chỉ biết hy sinh bản thân vì người khác hay những thứ chẳng mang lại cho nó giàu sang phú quý hay quỳên thế trong cái xã hội hỗn độn này. Những điều đó đối với nó là vô nghĩa. Nó chỉ mong nhận lại sự chân thành và những tình cảm mà họ dành cho nó. Thôi thì hãy cứ phó mặc cho tạo hóa xoay vần, cái gì đến sẽ đến, cái gì đi cứ đi. Hãy cứ mở rộng tâm hồn và mỉm cười chào đón những vui buồn, thành công hay thất bại cũng ko hề oán trách đời vì sao sinh ta ra làm người.