Mẹ kiếp, tao gõ cửa, phải xem chim chuột thế nào mới được, ngại đéo gì. Sau mấy tiếng gõ thì mới thấy em du lịch mở cửa, tao cười trừ bảo đi ăn chứ, ẻm kêu à vâng, ẻm kêu anh gọi thư ký dậy đi. Thấy mặt mày, cách nói có vẻ thản nhiên lắm, tao quay lưng đi lên, vẫn nghe tiếng nam giới bên trong kêu à đây rồi, tìm mãi, tao đoán chắc thằng ng yêu ẻm để quên gì nên quay lại lấy, đm làm mình cứ tưởng quay lại đóng thêm mấy cuốc thì cũng phục chúng mày quá. Tao lên ngoáy mũi ngoáy tai em thư ký, ẻm mở mắt kêu ko phải ngoáy, em dậy rồi, mệt quá nằm nghỉ ngơi tí thôi chứ có ngủ được đâu, tao cười nói ngáy như bò lại còn kêu ko ngủ được, có đi ăn luôn ko hay thế nào, ẻm thư ký hỏi người yêu em du lịch về chưa để em tắm đã, nóng lắm rồi, nói xong ẻm vùng dậy xuống luôn, chưa đầy 1 phút sau thấy quay lên mặt méo xệch kêu vẫn đóng cửa. Ơ đệt, tao vừa ở đấy mà, hay là bọn này lại cố thêm 1 cuốc, đm bọn dâm phu tử này
Em thư ký phụng phịu đi ra sân phơi lấy quần áo rồi đi vào bảo cho em tắm nhờ cái nhá. Tao bảo cứ tự nhiên rồi ngồi đọc báo tiếp, bụng thấy đói đói rồi, mẹ mấy con ranh, chả nhẽ bố đi ăn mình. Em thư ký tắm phải 20p, lâu vkl, tao đang đọc báo thì nghe tiếng ẻm từ đằng sau nói nước phòng anh nóng quá, tao quay lại, ôi xồi, tao dính mẹ mắt vào người ẻm luôn, áo 2 dây bé tí, ngực căng, quần sooc thun bó, mắt thì soi nhưng mồm vẫn phải bảo em định mặc đồ này đi ăn á, ẻm kêu đồ ngủ mà nhưng có lựa chọn nào khác đâu, dưới kia vẫn chưa mở cửa. Tao nhìn ẻm, nuốt ngụm nước bọt to cho đỡ khô miệng. Khiêu khích vl. Tao bảo thôi em xuống xem tình hình thế nào đi, ở đây lâu anh ko chịu nổi đâu. Ẻm thư ký đi ra cửa, tao vẫn cố nhìn theo, đm, gái vùng cao, chắc chắn thật.
Cuối cùng cũng đi ăn được, có điều đi muộn quá quán cơm đóng mẹ cửa, thành ra phải ăn miến, tao bảo du lịch ăn nhiều vào tí cho lại sức, du lịch kêu anh ko phải lo cho em, sáng nay em thấy anh đi làm mà đầu gối run lẩy bẩy ra ý. Thư ký ngắt lời rằng 2 vị bớt xàm đi được ko, 2 vị ko thấy ở đây còn 1 thiếu nữ trong trắng à. Tao gật đầu, vâng, công nhận bên trong trắng thật
Ăn xong về em thư ý lại le ve bê laptop lên phòng tao chơi, tầng 3 nó mát mà, ẻm đã mặc cái áo phông thay cho cái áo 2 dây từ lúc đi ăn cơm rồi cơ mà quần sooc thì vẫn thế, mặc kiểu này nhìn căng thật. Ẻm ngồi ở giường, đặt laptop lên đùi, tao ngồi bàn, 1 lúc sau giả vờ cho em xem mấy ảnh vớ vẩn cũng mon men lên giường ngồi cạnh em, chả để làm gì, để ngắm đùi cho rõ là chính. Em thư ký mở fb của Luật kêu ng yêu anh đây à, tao gật đầu bảo biết còn hỏi, tí sau lại lướt sang fb mỹ nhân kêu đứa nào đây xinh thế, toàn hỏi nhảm, tao ko trả lời câu hỏi mà nói xinh nhưng ko ngon bằng em. Ẻm thư ký toe miệng cười nói em ngon chỗ nào, tao đưa tay sờ vào đùi phát bảo ví dụ chỗ này, ẻm hất tay tao ra vô tình làm đổ luôn laptop, tao thò tay ra với lap thì thế beep nào lại tì vào đùi em lần nữa, ẻm kêu á đau, tao ngồi dậy nhìn đùi lồ lộ, chẹp miệng bảo em mặc ngắn thế này ko hề thua kém đùi chị 85 đâu. Được khen, em thư ký phụng phịu bảo anh làm đỏ hết đùi em rồi, tao dày mặt đưa tay ra vuốt vuốt bảo để anh xoa, em thư ký chưa kịp gạt tay ra thì bỗng có tiếng nói, á à bắt quả tang nhé...
Gớm, giật cả mình, té ra là em du lịch. Tao bảo vô tình thôi, có gì mà quả tang nghe như đang phạm tội ko bằng, quả tang phải như lúc chiều anh bắt gặp ấy, đã ủ nhau cả buổi rồi còn cố quay lại thêm nháy nữa, anh cũng bái phục em đấy. Ẻm du lịch đỏ mặt lảng chuyện khác kêu trên này mát nhỉ, dưới phòng em chả có tí gió nào, em thư ký cũng hùa vào để lảng chuyện, lúc sau nói cười rôm rả. Đang chém gió thì Luật mò lên 1 cách lặng lẽ, tao thấy còn giật mình phát nữa, 2 ẻm kia hi ha chào vài câu rồi chim cút, Luật hỏi ai, tao bảo 2 đứa tầng dưới, Luật kêu nhìn cũng xinh anh nhỉ, nghe vẻ hàm ý lắm, tao bèn trả lời luôn ui xùi anh chả để ý, các cháu có ng yêu cả rồi, thấy ấp nhau suốt ngày. Luật cũng ko phải dạng vừa bảo luôn, gớm em đã hỏi gì đâu mà vội thanh minh ghê thế, Luật cười ranh mãnh, tao hơi chùn chim, như kiểu luật đang theo dõi tao thật hay sao ý.
Gặp nhau lại phải làm cuốc rồi mới tha nhau, 10h luật mới ra về. Tao tiễn xuống cổng, đúng là lúc mặn nồng, ko muốn xa nhau nữa bước, chia tay bịn rịn lưu luyến lắm, bảo Luật ngủ lại nhưng ẻm kêu ko được, còn phải đi làm...
1 tháng trôi qua ko có gì đáng nói, hầu như ngày nào cũng gặp Luật buổi tối, cuối tuần thì cả ngày, kể cả mấy hôm đèn đỏ cũng ở bên nhau, Luật ra vẻ quyết tâm ko để tao có thời gian mà nhăng nhít, đúng thế thật, ngoài việc trêu đùa mấy ẻm ở công ty, về nhà đùa với em thư ký thì cả tháng đấy ko gặp đứa con gái nào khác, buổi tối hôm thì luật qua tao, ko thì luật gọi bảo tao qua đi chơi, có hôm tao qua spa ngồi trông xe, thật vl. Tình yêu mặn nồng quá, sợ rằng qua đoạn mặn nồng lại đến đoạn chia ly, ấy thế mà chia ly thật.
Spa của Luật ngày càng đông khách, Luật bận bịu hơn nhiều, Luật xin tạm nghỉ không lương ở công ty với lý do sức khỏe, Luật đã tìm hiểu nhiều, biết nhiều hơn về spa nên lại làm thêm món nhập mỹ phẩm các thứ về bán ngoài nữa, tao bảo em cứ tập trung cho công việc đi, ko nhất thiết phải dành thời gian nhiều cho anh đâu, luật chỉ cười. Rồi cũng thưa dần việc gặp gỡ, luật có nhiều mối quan hệ hơn, phải giao du nhiều hơn, tao thì vẫn thế, đều đặn đi làm bèo bọt, cảm giác tự ti thua kém chính người yêu dần dần xuất hiện.
Nắng bớt vàng, một ngày cuối hạ đẹp trời, tao mất xe máy, mất chính ở nhà trọ, thế đéo nào bao xe đẹp ko lấy lại lấy xe tao, có lẽ xe tao dễ lấy vì chủ quan ko khóa xích, sáng thứ 2 dậy tìm mãi ko thấy xe, loanh quanh lên loanh quanh xuống hỏi chủ nhà thì chủ nhà bảo sáng dậy thấy cổng ko khóa, tưởng ai đi làm sớm. Chủ nhà bảo đi báo công an, tao bảo thôi, ăn thua gì mà báo, các em dậy đi làm, em thư ký biết chuyện động viên mấy câu rồi bảo đi cùng em, mất xe thì mất rồi, đi làm vẫn phải đi chứ, ừ, vậy là chở ẻm đi...
Lên công ty em thư ký cũng te te chạy lại ngay giải thích cho thằng hàn hộ tao, thằng hàn gật gù rủ tao ra hút thuốc chia buồn, động viên cố gắng, nó hỏi xe của mày bao nhiêu tiền, tao bảo 1 tháng lương, nó cười kêu thế cố lên nhé, vl, tưởng cho tiền chứ động viên xuông thế làm éo gì. Ăn cơm trưa, em thư ký bảo em xin đi sớm 1 tiếng hằng ngày, thế là đi làm cùng anh
Nhân cơ hội này kiếm mấy đồng làm thêm, bác Hàn đồng ý roài. Nhìn con bé lăng xăng, đáng yêu gớm. Chiều ngồi làm hồ sơ, tranh thủ online, chia sẻ thông tin mất xe, cũng nhiều bạn hỏi han động viên lắm, cơ mà chả để làm gì, bỗng fb tên lạ lạ pm, Em cho anh vay tiền mà mua xe này...
Tao lướt vào fb xem, thì nick ảo, toàn đăng ảnh cây cỏ hoa lá, có mỗi cái hình đại diện lại chụp từ phía sau 1 mái tóc dài, tao hỏi ai đấy, anh thiếu gì tiền mà phải vay, anh chỉ cần người chia sẻ thôi. Phía kia gõ lại rằng gớm, lương 10 triệu trả tiền thuê nhà, tiền ăn, sinh hoạt chắc hết già nửa là ít, anh mới đi làm mấy tháng, số dư tài khoản của anh mà hơn 15 triệu thì anh muốn gì em cũng cho. Đm, đứa nào mà biết rõ tao thế nhỉ, tao hỏi lại là ai đấy. Bên kia nhắn đoán xem, đoán đúng thưởng luôn cho cái xe, không phải vay. Tao suy nghĩ 1 hồi, hiểu rõ mức lương như vậy, lại gọi tao là anh chỉ có thể là luật, bắc ninh, thư ký. Bắc ninh thì lâu nay ko liên hệ gì nhưng vẫn có thể theo dõi tao, tuy nhiên khả năng lập nick ảo thì ko chắc vì facebook thật của em ấy vẫn đang bạn bè, thích theo dõi vẫn theo dõi bình thường. Tao mò vào xem thời điểm kết bạn với nick này từ khi nào nhưng ko tìm thấy, tao nghĩ tiếp liệu có phải Luật, có thể Luật lập nick để thăm dò, cơ mà nick này cũng chả tương tác gì nhiều, khả năng cũng phải Luật, còn thư ký thì sao, chắc chắn đéo phải rồi. Lại ngẫm nghĩ trường hợp các vị tiểu muội, chúng nó nhà giàu nhưng cũng chỉ đủ tiêu chứ ko có tiền mà cho vay. Tao chợt nghĩ hay là Phấn. Chia tay Phấn từ khi chưa chơi facebook mấy, nick fb mình ko có bạn bè với phấn. Đúng rồi, chắc chỉ có thể là phấn. Tao gõ lại, anh ko chờ phần thưởng của em nhưng em vừa nói cho anh vay tiền để mua xe là thật hay đùa. Bên kia gõ thật. Tao gõ lại luôn Phấn phải ko. Bên kia im lặng, tao ngại vl, giả như là Luật mà mình đoán thế thì Luật sẽ buồn lòng lắm, 1 lúc sau thấy bên kia gõ Anh vẫn còn vương vấn với Phấn hay sao? Đm, thôi xong, vậy đéo phải là phấn à, tao định văn hoa hươu vượn giải thích nhưng ko hiểu sao vẫn cảm giác đó là phấn, tao gõ lại bảo chuyện cũ rồi, ai đấy xưng danh đi, ko thì thôi nhé. Bên kia gõ lạnh lùng thế, nhưng em thật thất vọng vì anh, chẳng nhẽ ng yêu anh luôn ở bên cạnh anh ko giúp đỡ được anh hay sao. VL, thế là Luật rồi, tao gõ lại Luật à, sao dùng nick này nữa làm gì. Bên kia hỏi ngược lại, anh vẫn yêu Luật hả...Ơ đệt. Tao hỏi tóm lại ai đấy, bên kia mới hihi Ms Phấn đây. Rất tiếc bạn đã bị phân tâm nên ko giữ quan điểm, hihi. Tao bảo éo tin, có gì chứng minh bên đó la phấn. Bên kia gõ Đêm muộn 2 người đi bộ từ nguyễn phong sắc sang tận gần Láng, vừa đi vừa khóc. Ờ, đúng là Phấn rồi, ko ngờ cái phấn nhớ nhất lại là cái ký ức thương đau. Tao hỏi em kết bạn với anh từ bao giờ, phấn kêu lâu rồi, anh có để ý gì em, phấn hỏi han chuyện xe cộ mất mát thế nào, tao bảo chủ quan xe ghẻ cứ nghĩ ko ai lấy, phấn hihi kêu mua xe khác đi em cho vay, tao bảo thôi, chờ tích cóp mua sau, phấn hỏi thế đi làm bằng gì, tao bảo sáng chạy bộ ra điểm đón cho khỏe, phấn bảo giỏi quá, duy trì được 3 hôm thì em tặng anh luôn cái xe, em đoán chắc 6h30 đi làm thì 6h20 anh mới dậy phải ko. Đéo mẹ, ẻm vẫn nhớ tính cách ngủ nướng của tao à. Chưa kịp trả lời thì công trường gọi ra nghiệm thu, đi luôn, hơi tâm trạng 1 chút, xe mất thì cũng ko tiếc lắm, nhưng phấn...Thực tình tao mong phấn có 1 cuộc sống hạnh phúc, ẻm là người tốt, ẻm nên có 1 cuộc sống tốt chứ ko phải làm 1 đóa hoa ngát hương dâng đời như vậy.
Leo lên nghiệm thu thép sàn, vài lỗi linh tinh tao ok hết, thằng hà tĩnh bảo chưa ổn, phải sửa, tao kêu thế ông nghiệm thu đi nhé, nó nhìn tao kêu sao thế, các hôm bắt rắn lắm mà, tao bảo đang mệt, thằng hà tĩnh quay sang hỏi nhà thầu các anh định hôm nào đổ bê tông, lão nhà thầu kêu nếu ok thì anh báo bê tông đổ tối nay luôn, thằng hà tĩnh gật đầu thôi thế triển đi, 2 thằng leo xuống. Thằng hà tĩnh rủ ra cổng làm cốc trà đá, được cái mặc bộ đồng phục của tổng thầu đi lại ra vào thoải mái, bảo vệ chỉ chào hỏi thông thường, chứ các nhà thầu phụ ra vào còn bị hạnh họe khám xét chán chê. Ngồi trà đá thằng hà tĩnh bảo ông vay mỗi anh em vài triệu mua xe mới, ngợi đéo gì mà có vẻ tâm trạng thế. Tao bảo đéo phải chuyện xe, là chuyện khác. Thằng hà tĩnh hỏi lại điên đầu vì tình à, tao châm điếu thuốc cũng kể sơ bộ cho thằng hà tĩnh nghe về em phấn, thằng hà tĩnh bảo cave mà yêu ai thì nặng tình lắm, nó tiếp xúc quá nhiều đàn ông rồi nên người nó yêu thì đối với nó chắc phải rất đặc biệt, có khi nó yêu tôn thờ ấy, tao ngẫm lại, đúng là hồi yêu nhau phấn dường như tôn thờ tình yêu ấy...
Tuần đó cứ đi về cùng em thư ký, Luật thi thoảng qua cũng bảo anh mua tạm cái xe mà đi chứ lại đi nhờ mãi thế à, chắc có khi sợ tao bén rơm với em thư ký chăng, tao bảo ậm ừ chờ lấy lương, Luật kêu mua luôn đi, em cho vay, tao nói thôi, anh tự lo được, Luật kể công việc dạo này bận chạy đi chạy lại nhiều, tao ko nói gì, công việc mà. Cuối tuần ấy về quê, cũng báo với thầy u biết vụ mất xe, thầy bảo con xe của mày cũng có người lấy à, nghĩ bụng bảo thầy khinh con quá. Cơm nước xong thấy thầy u cầm ra cho 20 triệu, bảo đúng cũng tính mày ra trường thì cho cái xe máy đi lại nhưng mày mua trước rồi nên thôi, giờ cho mày 20 triệu mà mua xe, thừa thì cầm tiêu láo mà thiếu thì tự bù, tao cầm ngay. Trong đầu nhẩm tính đến đợt nhận lương là đủ mua con xe nouvo LX mơ ước bấy lâu rồi.
Thứ 2. Bắt xe khách lên mỹ đình rồi chờ em thư ký ra đón như đã hẹn, ẻm cũng nhiệt tình dậy sớm ra đón, tao mang ít đồ ở quê lên để tất ở phòng ẻm luôn, em thư ký ríu rít giục nhanh để đi làm trong khi mẹ du lịch vẫn nằm dạng háng ra ngủ, đùi mông ngồn ngộn. 2 đứa lại chở nhau đi làm, bọn công ty còn tưởng mới yêu nhau. Giờ ăn cơm mụ 85 thế đíu nào lại ngồi cạnh hỏi mới cặp với em thư ký à, tao bảo ừ, đang thất tình, cặp bừa cho vui, mụ kêu vãi cả cặp bừa, nói ko sợ tôi mách với ẻm à, tao cười nói đừng mách nhé, cả công ty biết rồi mà. Mụ lầm lì mặt cắm đầu ăn ko nói thêm gì nữa.
Công trường lại chia thầu phụ kết cấu riêng, thầu phụ xây trát riêng, đã xuất hiện thêm 2 ông thầu phụ xây trát, cũng là nhà thầu hàn quốc. Bọn hàn quốc thì luôn luôn có 1 em thư ký công trường, thằng hà tĩnh bảo ngắm thấy 1 em xinh phết, tao nghĩ xinh nó ỉa thèm đi công trường, thằng lồn cứ khăng khăng kêu ông đã nhìn thấy đéo đâu, đm, nó làm mình tò mò, nắng chang chang cũng phải bảo nó đi ra công trường luôn.
Xồng xộc bước vào container, thấy có 1 em gái ngồi 1 mình, thằng hà tĩnh chọ chọe chào chào hỏi hỏi, ẻm kêu các bác đi ăn trưa chưa về, tao chăm chú soi, nói chung đéo ăn thua, cũng là nhìn được nhưng so với gái công trường thôi, so với Luật, Bắc Ninh các thứ thì kém hơn nhiều, được cái nhìn đậm đà. Tào lao dăm ba câu thì ra ngoài, tao bảo có cặc gì mà khen gớm thế, nhìn bình thường mà, bố cháu cười khẩy nói mày đéo biết thưởng thức cái đẹp, vl, tao thở dài bảo vâng, nhường bố cả đấy.
Tối về lại xe ôm cho chủ xe, ẻm thư ký hiha kêu trên công ty tưởng anh và em yêu nhau, ko biết đồn từ mồm ông nào, tao bảo sao em biết, ẻm trả lời mấy đứa hành chính rồi kế toán cứ hỏi em, em trả lời vâng, mới yêu. Tao cũng kể là mụ 85 hỏi anh, anh bảo đang thất tình nên đá cặp tạm, ẻm thư ký cười khanh khánh kêu có vẻ chuyện mình đang thành chủ đề hot cho mọi ng bàn tán, vui đấy anh nhỉ. Tao cũng cười, nghĩ bụng kệ mẹ bọn nó bàn, ảnh hưởng đíu gì đâu. Tao bảo em giả vờ thì giả vờ cho giống, tay đâu, ôm đê, em thư ký cùng choàng tay kêu ôm luôn, ng yêu anh nhìn thấy thì kệ anh đấy nhé, tao bóp phanh cái, ẻm tì nguyên cặp ngực vào lưng, tao giả vờ kêu ối, ai đấm lưng tôi thế...
Tối ăn cơm xong ra ngồi trà đá cho mát, mân mê điện thoại, tự dưng nghĩ cái cục gạch này có vẻ ko hợp thời đại rồi, có lẽ phải sắm cái smartphone cho nó khôn người ra tí vậy. Hôm trước thấy Luật có cái iphone 4, đẹp vl, tao cũng xuất hiện ý nghĩ mua iphone 3gs. Đang mân mê điện thoại thì có điện thoại, là số của Phấn, tao nghe máy, phấn hỏi đang ở đâu, đi cafe tí đi, hôm nay ẻm nghỉ làm, tao gật, bảo qua đây rồi ra sân vận động trà đá cho mát, phấn bảo chờ em nhé. Tao vẫn coi phấn là bạn, dù phấn có lên đời làm cave đi nữa thì vẫn là bạn, riêng với phấn thì tao lại nghĩ rằng mỗi người có cuộc sống riêng và có quyền tự lựa chọn cuộc sống của mình, chỉ cần chơi với nhau tốt thì vẫn là bạn tốt, chuyện đời tư cá nhân không còn liên quan nữa. Lúc sau thì phấn qua, ăn mặc giản dị, hình ảnh này giống như hồi còn yêu nhau mỗi khi tao sang nhà phấn chơi, lúc ở nhà phấn cũng ăn mặc bình thường như thế. Tao chở phấn ra sân vận động kiếm quán giữa sân ngồi cho mát, trời nóng nên ngoài sân đông vl. Phấn kể phấn đã thuê lại cái nhà cũ trước tao thuê, ở cùng 1 đứa bạn nữa, ở đấy riêng tư, rộng rãi thích hơn nhiều. Tao hỏi em ở phòng nào, phấn kêu ở phòng cũ của anh, có ban công cho thoáng, tao hỏi tiếp phòng đấy ko có khép kín mà, phấn cười kêu quan trọng gì anh, có mỗi 2 đứa ở. Phấn mở túi xách ra, lấy cái điện thoại iphone 4 đặt ra ghế để cốc trà kêu tặng anh cái này, tao ngó qua phát bảo gì thế, phấn bảo có người tặng em điện thoại, em nhiều quá rồi ko dùng đến, em tặng anh, thay cho phần thưởng hôm trước anh đoán đúng ra em. Tao nhìn phấn, phấn đưa mắt đi chỗ khác, tao bảo anh ko nhận được, phấn vẫn nhìn đi đâu nói sao thế, em vẫn là bạn anh mà. Tao bảo ừ nhưng món quà này đắt tiền quá, phấn cười kêu còn rẻ hơn xe máy nhiều, em nói là em giữ lời, anh thấy em từ trước giờ có gì ko giữ lời ko, à chỉ duy nhất 1 điều, em bảo bỏ nghề mà chưa bỏ được, hihi. Phấn cười mà mắt lại rưng rưng. Tao ko nói gì, phấn nói tiếp anh cầm đt đi, hay là chê đời thấp thì em đổi cho cái 4S em đang dùng nhé, phấn mở túi xách ra lôi ra 1 cái trắng, 1 cái đen, phấn bảo cái trắng là 4s, cái đen là 4 thường giống cái của anh, con trai chắc ko dùng màu trắng rồi. Nghe phấn nói từ giống cái của anh như khẳng định đt trên ghế đã là của tao rồi ấy. Tao chẹp miệng rồi bảo, anh ko nhận đâu. Phấn im lặng, tao rút điếu thuốc hút, ngắm nhìn người, cả 2 đều im lặng cho đến lúc hết điếu thuốc. Phấn cất tiếng, em ko mong đợi sẽ quay lại với anh được, nhưng em chưa bao giờ hết yêu anh, em biết anh cũng khó lòng chấp nhận em, nhưng em mong anh hay coi em như 1 người bạn được ko. Tao búng mẩu thuốc đi, nhấp ngụm trà. Phấn hỏi lại được ko anh. Tao nói rành rọt, anh chưa bao giờ ghét bỏ em, anh vẫn luôn tôn trọng em, vẫn là bạn. Phấn mỉm cười, phấn cầm điện thoại lên đưa cho tao, phấn bảo tặng bạn này, bạn phải nhận. Lần này phấn nhìn thẳng mắt tao, tao nhìn lại, cảm thấy trong ánh mắt ấy cả 1 biển tình. Tao cầm...
Phấn cười tươi nói thế xe cộ anh định thế nào, tao vuốt vuốt cái điện thoại bảo trước mắt cứ đi nhờ đứa ở cùng cty, cùng nhà trọ, tao chợt nhìn phấn bảo em đừng nói là em tặng anh xe đấy nhé, phấn cười bảo em đâu phải đại gia. Em chỉ bảo nếu mua đừng mua xe LX như em, mấy lần hỏng vặt mà sửa hết bao tiền, tao cười, đm tiền đéo đâu mà mua vespa LX, tao bảo anh cũng mua LX nhưng rẻ bằng nửa xe em thôi, phấn ngơ ngác kêu thế là xe nào, tao bảo nouvo, phấn reo lên ơ xe đấy đẹp, phong cách đấy. Ngồi đến gần 10h thì về, chở phấn, phấn ôm eo tao nói lâu lắm mới có cảm giác này, thích thật. Tao thấy hơi ngượng nghịu, ng yêu cũ là 1 cái gì đó khá nhạy cảm. Về đến nhà trọ của tao, xuống xe, phấn bỗng dưng hôn chụt má tao phát rồi bảo xin lỗi anh. Xong nhảy lên xe đi luôn, tao ko hiểu xin lỗi vì cái gì, lúc sau thì thấy tin nhắn xin lỗi vì đã yêu anh quá nhiều...
Loay hoay lên mạng tìm thông tin về iphone 4, đã được cầm bao giờ đâu, phải tháo sim ra để lấy kéo cắt, lắp vào đéo thấy nhận, tưởng hỏng sim, lại lắp lắp mài mài vài lượt thì thấy sóng, vui vl. Táy máy vọc vạch , còn tải itunes nọ kia các thứ đến gần 1h sáng mới ngủ. Lên giường vẫn cầm cái iphone vuốt vuốt ríu mắt lại mới thôi.
Nắng bớt vàng mùa thu lại sắp sang. Tao đăng stt với mấy cái ảnh chụp nắng công trường bằng điện thoại, cứ lúi húi cặm cụi cả buổi sáng thì báo hết dung lượng 3G, thật vl. Về văn phòng chấm chấm vuốt vuốt, em thư ký đi qua kêu ối xời, điện thoại ở đâu đây, iphone cơ đấy, đệt, hình như iphone lúc ấy có sức hút, mấy đứa xung quanh cũng xúm lại trầm trồ, đến cả mụ 85 nghe hơi bắc chõ ở đâu cũng mò ra bảo xem đt mới xem nào, oách ra phết. Tao ra ngoài hút thuốc, kết nối wifi, lướt lướt đọc báo ngắm gái, thì luật gọi điện, Luật bảo ơ anh mới có iphone à, tao ngạc nhiên hỏi ơ sao em biết, luật kêu em vô tình xem danh bạ thấy báo hiện facetime với imess ở danh bạ của anh. Tao chưa biết về cái này, ừ à bảo ừm, anh mới mua, hôm về quê thầy u cho tiền mua xe máy nhưng chưa mua nên mua cái điện thoại cho khôn người, luật kêu lại có thêm công cụ mà tán gái nhé, tao hì hì bảo anh chưa biết dùng mà, luật bảo mất xe lại mua điện thoại, đúng là hâm. Đm, nếu ko phải phấn tặng thì mua đt đắt tiền làm đéo gì, lúc ấy ý nghĩ mua chỉ mua mấy cái tầm 3-4 triệu thôi, nhưng phải thừa nhận iphone 4 tại thời điểm đó thật xuất sắc, cả về ngoại hình cũng như chất lượng.
Lúc về lại ngồi xe cùng mụ 85, lôi đt ra thử nghiệm chụp hình, đèn nháy sáng chóe vào đùi mụ, mụ bảo làm gì đấy, tao bảo chụp ảnh, mụ kêu vớ vẩn, tao tắt đèn rồi chụp lại xoèn xoẹt, nhìn đùi mụ lên ảnh càng nuột, tao dơ ra cho mụ xem bảo nhìn nuột chưa, mụ kêu ồ nét nhỉ. Mụ này mặt ko xin nên tao ko chụp tự sướng làm gì, thế beep nào mụ lại kêu đưa xem nào rồi giật điện thoại của tao chọn chọn rồi dơ lên chu mỏ chu môi chụp tự sướng, nhìn buồn nôn. Chụp phành phạch xong khen cam nét thật, có khi phải cố mua cái mới được. Đm tao chính là khởi xướng phong trào iphone ở công ty
Tối, ăn xong nằm vắt chân nghịch điện thoại thì thấy báo cuộc gọi hình ảnh, là phấn, phấn gọi facetime, phấn kêu hihi nhìn mặt tí nào, tao hỏi em ko đi làm à, phấn kêu ko, mệt ko muốn đi, anh rảnh ko đi trà cháo tí cho mát, tao bảo có rảnh nhưng ko đi được, phấn kêu sao thế, tao bảo mình ko nên thường xuyên gặp gỡ, dễ phát sinh tình cảm trở lại lắm, phấn cười. Chém thêm mấy câu thì tao tắt máy, thử gọi facetime cho Luật. Luật nghe máy bảo em đang đi vệ sinh, vkl, tao bảo quay xuống dưới tí, luật cười to kêu anh mất nết vừa thôi, thế là nói chuyện từ lúc luật đi vệ sinh đến lúc luật lên giường, tao giả vờ bảo nhớ em qua, cho ngó người tí nào, Luật kêu nhớ thì qua đây đê, tao thở dài giả vờ thểu não nói qua spa có làm ăn được gì, Luật hì hì bảo mai em qua. Tao cố gạ luật thêm vài câu, Luật chiều lòng cũng vén vén ngực lên cho ngó tí, đm, đây đúng là chat sex mà, đang vui thì đứt dây đàn, em thư ký mò lên phòng te tởn bảo khao điện thoại đi anh ơi, làm tao giật mình phải tắt vội máy. Thư ký kêu khao điện thoại đi chứ, đm, ừ thì khao, đằng nào cũng đi nhờ xe ẻm bao lâu rồi, tao bảo gọi du lịch đi, đi ăn gì giờ, thư ký kêu đi ăn chè rồi ăn nem rồi ăn bún. Tao liếc mắt nhìn ẻm nói ăn gì lắm thế, có ăn anh luôn ko để anh còn biết, thư ký nháy mắt kêu ăn luôn...
Muộn rồi ở khu này còn đéo chè mà ăn, có quá nem rán ốc xào mới mở, đi qua thấy thơm phức nhưng chưa ăn lần nào, ra làm bát ốc xào với mấy đĩa nem, chỉ được cái mút vỏ ngon chứ bên trong như ốc luộc, em thư ký hỏi tao thấy ngon ko, tao bảo ko, anh ko thỉ ăn vỏ. Ngồi chán chê rồi về, bảo ăn bún nữa ko các em, thư ký kêu thôi, no rồi, còn để bụng ăn anh. Mạnh mồm ghê.
Tối đó lướt facebook, xem phim cũng phải đến hơn 12h mới ngủ, có điện thoại có cái nghịch cugx hay nhưng kiểu này ko ổn, sáng dậy mệt lắm. Đúng như dự đoán, sáng hôm sau đang mơ đẹp thì nghe tiếng gõ cửa ầm âm, là em thư ký gọi, vùng lên 3 lần mới dậy nổi, vội vội vàng vàng thủ tục để đi, em thư ký gắt làm gì mà gọi mãi ko dậy, muộn đến nới rồi. Xuống sân tao bảo em thư ký chở anh đi, anh còn chưa tỉnh ngủ, đến điểm đón, đéo thấy ai, thôi xong, xe chạy mẹ rồi. Em thư ký lại chì chiết thêm vài câu, tao bảo thôi đành, đi xe máy đi, chả mấy khi được đi làm xe máy, em thư ký vẫn đèo, đi được vài km tao bắt đầu đua tay qua ôm eo ẻm, thư ký có vẻ hơi nhột nhưng ko thấy nói gì, tao cứ ôm rồi gục vào vai nhắm mắt hít hà, đến đoạn gần rẽ vào công trường thấy ẻm kêu anh bỏ tay ra, gặp xe công ty mình rồi kia, tao nhỏm đầu nhìn về phía trước, đúng là sắp gặp xe đưa đón của công ty, tao bỏ tay ra bảo em phóng trước bọn nó đi cho oách, đi sau đến trước, em thư ký kêu ok, ẻm vút ga lao đi, khi đi ngang qua xe công ty, tao lại choàng tay vào ôm eo ẻm, em thư ký kêu úi, tao ôm chặt, thấy mấy bố cháu trên xen nhìn nhìn chỉ trỏ, tao 1 tay ôm 1 tay giơ lên vẫy, em thư ký vọt lên trước, tao lại nằm gục đầu vào vai ẻm tình cảm. Nghĩ bụng chắc mấy thằng đực rựa trên xe ghen lắm đây, em thư ký lúc này mới kêu lên anh làm gì thế, tao bảo anh diễn tí mà, cho bọn công ty nó tin sái cổ mình là 1 cặp luôn. thư ký kêu diễn gì mà ôm chặt quá, tao thì thầm khen eo em đẹp gớm, ko thấy tí mỡ nào...
Hôm ấy giờ cơm trưa, mấy bố cháu trêu đùa, mụ 85 kêu nghe thiên hạ đồn sáng nay 2 anh chị đi xe máy chứ ko thèm đi ô tô, ôm nhau tình cảm lắm. Ơ đm, thế thì liên quan gì đến mụ nhỉ, tao thủng thẳng nói tôi cũng nghe giang hồ đồn bà là les à, ko thích giai, ko thích gái, mụ cười nói vớ vẩn, tôi là lưỡng tính nhé, thích cả gái cả trai, chỉ có điều chưa gặp người thôi. Tao lắc đầu than, thật đáng tiếc, mụ hỏi đáng tiếc gì, tao trả lời gãy gọn, cặp giò đẹp thế kia thật đáng tiếc lại rơi vào người bà, đáng tiếc, đáng tiếc. Mụ 85 tí thì sặc bảo vớ va vớ vẩn.
Chiều, nhóm xây dựng tụ họp, thông báo có sếp mới, có 1 thằng hàn trẻ măng, chắc chỉ hơn bọn tao vài tuổi sẽ phụ trách đội biệt thự, trước giờ đang được kiêm nhiệm bởi thằng hàn trưởng nhóm xây dựng, thằng hàn mới nhìn trắng trẻo đẹp trai như diễn viên, mãi sau này tao mới biết nó là con cháu ông cốp nào đó cho sang đây như kiểu trải nghiệm, rèn luyện. Thằng hàn mới bảo đội biệt thự dẫn nó ra công trường, đi 1 vòng, nghe bố cháu chém gió phành phạch chả ngượng ngùng gì, thỉnh thoảng còn buôn đôi câu coi thường việt nam, nó bảo nó đi nhiều nước nhưng chưa đâu thấy bụi bẩn như việt nam, thật là vl, chả có nét gì là 1 người viễn xứ, mấy thằng việt bọn tao nhìn nhau, dự đoán tương lại mệt với ông nhõi này đây...
Giữ đúng lời, chiều tối Luật gọi điện hỏi ở nhà ko để ẻm qua, tao bảo qua đây ăn cơm luôn, xuống dặn em thư ký nấu thêm cơm cho bạn anh nữa nhé, ẻm bảo lo gì, hôm nào chả thừa cơm cho chó nhà chủ, hôm nay ko thừa là được chứ gì. Láo vãi. Tắm giặt xong xuôi thì Luật đã đến, nhìn đi đâu về ko biết mà trang điểm lung linh, ko để tao hỏi thì Luật kêu đi hội nghị làm đẹp với gì gì ấy để thêm kiến thức. Lĩnh vực này tao ko rành nên cũng chả hỏi thêm, ôm ôm ấp ấp tí chưa kịp làm gì thì em thư ký gõ cửa cồng cộc bên ngoài gọi xuống ăn cơm, mẹ kiếp, đúng là phá đám. Xuống phòng 2 ẻm, nhận thấy sự khác biệt lớn, luật đang ăn mặc sang chảnh trang điểm lung linh đứng cạnh 2 em kia vừa nấu cơm bếp núc mặc quần áo ở nhà, ẻm du lịch có vẻ thân thiện hơn thì khen khen nịnh nịnh nịnh váy đẹp, mặt xinh, riêng em thư ký ko nói gì. Vừa ngồi ăn thì luật có điện thoại, Luật nghe điện kêu thế ạ, vâng, vâng, vậy chị cứ tham khảo, em qua luôn ạ. Xong thì Luật bảo xin lỗi, em phải về, có chị khách vip nên em phải gặp trực tiếp. Tao hơi buồn, nhưng đó là công việc, là nghề nghiệp, tao bảo thế tí em có qua ko, Luật bảo để xem có muộn ko đã ạ. Tiễn Luật ra về, mùi nước hoa còn phảng phất. Hụt hẫng 1 chút
Lên ăn cơm, Thư ký hỏi ng yêu anh làm nghề gì, tao bảo Spa, thư ký bĩu môi bảo ui spa nhiều gái ngành lắm, tao phì cười, ờ thì các em làm spa em nào cũng trắng trẻo thơm tho, nhiều lúc cũng dễ liên tưởng sang gái ngành, nhưng Luật thì khác mà. Tao nói cử nhân luật, trước làm hành chính nhân sự, đang nghỉ ko lương để làm spa, là chủ Spa. Em du lịch kêu uầy, giàu thế, nhất anh nhé. Tao ko nói gì, tao có nhờ mơi đéo gì đâu mà cứ lôi chuyện giàu nghèo vào việc tình yêu. Ăn xong tao về phòng ngay, tâm trạng ko tốt lắm, thấy có gì đó kiểu như Luật đang xa dần tầm tay của tao, cảm giác lại giống tao nằm trong nắm tay của luật, Luật có thể buông bỏ tao bất cứ lúc nào và tao ko thể với lại Luật được.
Trầm ngâm ngồi sân phơi hút thuốc, ngắm mảnh trăng non sắc lẹm mới lên giữa bầu trời tối mịt, cô quạnh, đìu hiu. Tự nhiên thấy thèm 1 cảm giác ôm, thèm 1 cuộc lượn lờ phố xá cùng người yêu. Tiết trời đã sắp sang thu, lại nghe đâu đây tiếng trẻ con nhà ai khóc, cảm giác man mác buồn từ cảnh vật đến tâm can. Lôi điện thoại ra vuốt vuốt, tao ấn gọi chi Luật, Luật nghe, tao bảo anh nhớ em. Luật trả lời gọn gàng em đang bận, chút em gọi lại nhé. Khác gì 1 gáo nước dội vào đống củi lửa mới nhen, lạnh ngắt.
Em thư ký lên, chắc ko thấy tao trog phòng nên cũng ra sân phơi, thấy tao ngồi trầm ngâm, ẻm hỏi sao thế anh, tao bảo ko sao, ăn xong ngồi nghỉ ngơi cho tiêu cơm. Em thư ký bảo em thấy trong mắt anh có điều thất vọng, từ lúc người yêu về. Tao cười kêu em giỏi quá, đuổi hình bắt chữ à. Em thư ký quay đi, tưởng em về phòng ai ngờ ẻm vào phòng tao lấy cái ghế rồi kéo ra đặt ngồi cạnh tao, ẻm bảo tăng hà nội ko đẹp bằng trăng ở quê. Ừ, cái đấy tao nhận ra từ hồi mới xuống HN học, ko có gì phải bàn cãi. Em kể quê em trời trong vắt, trăng sáng căng, nhưng tối mùa hè ra sân ngồi hóng, bóng trăng chiếu qua mấy ngọn tre ngọn trúc, lãng mạn hơn nhiều. Tao hỏi quê em, em kêu ở thị xã, nhưng ông bà nội cách nhà vài chục km, gần đồi gần rừng, cuối tuần nào em chả xuống đấy chơi, mà mang tiếng thị xã nhưng rộng rãi thoáng đáng hơn hà nội nhiều. Tao cười, tao hỏi sao ko dùng từ là thưa thớt và kém phát triển hơn hà nội nhiều, thư ký cười khanh khách nói tùy cách nghĩ mỗi người, 1 vấn đề nhưng nghĩ theo phương diện tiêu cực cũng đúng mà tích cực cũng ko sai. Tao ngẫm lời ẻm nói, đúng thế thật, tất cả là do suy nghĩ, nếu tao nghĩ phấn làm nghề đó là hèn hạ là bán sắc bán hương cũng đúng, nhưng nếu phấn nghĩ nghề đó là nghề phục vụ bàn cao cấp thì cũng chẳng có gì sai. Tao im lặng.
E thư ký lại kể chuyện hóng hớt trên công ty, tao nhớ ra bảo thằng hàn mới sang thái độ có vẻ khó chịu, em thư ký bảo vâng, lúc chiều nó còn sai em pha cafe cho nó, bực hết cả mình, mà cái em trà nước toàn trốn đi đâu, bụng to thế rồi vẫn chưa cưới, hình như nó muốn đẻ xong mới cưới thì phải, tao bảo việc chó gì phải pha nước cho nó, em thư ký kêu thông thường thỉnh thoảng có khách thì các bác hàn tiện vẫn bảo thư ký pha, chứ còn pha cho cá nhân thì chưa bao giờ, hôm nay nó mới sang gọi em bảo cho nó xin cốc cafe, em ngạc nhiên quá nhưng chả nhẽ bảo tao ko pha. Chẹp, lần sau em sẽ ý kiến. Quay trở lại chuyện em trà nước, em thư ký khen suốt nó xinh cơ mà ham chơi quá, chả biết đẻ ra có phải con của mấy bác hàn không. Tao chỉ nghe ẻm nói rồi gật gù lấy lệ, trong đầu vẫn đang ngẫm về suy nghĩ tích cực với tiêu cực, bỗng em thư ký hỏi anh có hay nói chuyện với chị 85 ko, tao bảo thỉnh thoảng, chỉ hay ngắm đùi thôi, hỏi làm gì, thư ký trả lời em thấy dạo này chị ấy hay hỏi em về anh, thấy lạ lạ...
Ui xùi, có gì mà lạ, mụ ấy les tính làm gì. Thư ký cười khúc khích bảo ai biết được les hay ko, gặp zai đẹp có khi lại muốn rụng trứng thì sao. Đm con bé này ăn nói bạo dạn quá, tao quay sang hỏi thế em nhìn anh có muốn rụng trứng ko, ẻm kêu ko, anh ko phải mẫu người em thích, anh chỉ làm bạn thì được. Tao hỏi sao thế, thư ký trả lời anh nói chuyện vui vẻ, sống cũng nhiệt tình, làm bạn thì tốt, làm ng yêu thì mệt lắm. Tao cười nói có gì mà mệt, tuần chỉ điều độ 3 lần thôi, thu ký lại khúc khích cười, mệt là mệt phải giữ anh, phải ghen, anh hơi đa tình. Đm, càng lúc tao càng thấy rõ việc tán gái đi làm nó khó hơn gái sinh viên nhiều lần, bằng chứng nhất là những gì em thư ký vừa nói, đấy là cái sự biết suy trước tính sau khi yêu, là cái sự e dè sợ sệt, và là cái sự đúc rút kinh nghiệm sau nhiều mối tình. Tao thở dài. Thư ký hỏi em nói có đúng ko, tao gật đầu bảo đúng lắm, tình yêu của em đã trờ nên nhiều toan tính. Thư ký nhoẻn miệng bảo đương nhiên, ai ngu như hồi sinh viên cứ đâm đầu vào yêu, dâng hiến, rồi lại đau khổ.
Tao hỏi em yêu mấy người rồi, thư ký ko ngại ngần gì nói luôn là 3 người, mỗi người 1 năm, giờ thành ra chán yêu, chờ được duyên là cưới. Thư ký hỏi tao thế anh yêu mấy người, tao dày mặt nói 1, ẻm trợn mặt bảo điêu, tao nói lại chắc như đinh đóng cột là thật đấy, yêu từ năm thứ 2 đến giờ, Trong bụng tao nghĩ ý tao là yêu 1 người từ năm thứ 2 đến giờ, ngoài ra thì có lõm bõm yêu thêm những người khác ở các giai đoạn trong đó nữa, chẳng qua là tao chưa nói hết ý thôi, ai hiểu sao thì hiểu. Em thư ký thốt lên rằng thật ko ngờ, em nghĩ anh phải yêu nhiều lắm cơ. Tao cười, những cái này ko cần giải thích. Thôi tìm hiểu nhau đến thế là đủ, tao bảo vào nhà đi, sương xuống lạnh, ko tốt cho sức khỏe, thư ký cũng đứng dậy kéo ghế vào phòng cho tao, tao bật máy tính ngồi, thư ký thì cầm iphone của tao nghịch, lèm bèm kêu anh toàn chụp ảnh linh tinh thế, tao kệ ko trả lời.
Đăng lên fb vài câu tâm trạng về cách suy nghĩ lạc quan hay bi quan về 1 vấn đề. Có vẻ hơi sến nhưng kệ mẹ. Tí sau thấy tóc vàng pm bảo huynh biết chuyện gì chưa, tao hỏi chuyện gì, tóc vàng bảo con Giữa cãi nhau với người yêu, ng yêu nó tát nó mấy cái, giờ bị công an bắt luôn vì tội cố ý gây thương tích rồi. Thật vl, tao hỏi thật hay đùa, tóc vàng kêu thật đấy, thằng kia ngu quá, yêu con quan mà ko biết giữ lại còn láo, bị nhốt lên phường rồi, buồn cười vãi. Đm, cũng đến chịu với mấy đứa này. Tao pm cho giữa hỏi, ko thấy online, vài phút sau mới thấy trả lời là thật đấy huynh, muội cũng chán nó lắm rồi, cho bắt luôn dọa nó một trận để chia tay, Tao bảo may quá này xưa ta ko yêu muội, nếu yêu muội có khi giờ đang thụ án rồi cũng nên. Giữa gửi hình mặt cười ha hả bảo huynh đang làm gì, ra mỹ đình trà đá tí đi, ngột ngạt quá, tao bảo thôi, muộn rồi, giữa kêu muộn gì mà muộn, muội đang chán đời đây, tao gõ lại thôi, giờ sợ lắm, đi với muội vớ vẩn lại lên phường. Ko thấy giữa trả lời, tao quay ra lướt fb tiếp,
hơn 9h thấy có điện thoại, nghĩ là luật gọi nhưng thư ký lại đọc học sinh 2 đang gọi, vãi, anh có học sinh á, tao ko trả lời, nghe máy, giữa kêu huynh ra đi, tao bảo có xe đéo đâu, giữa hờ hờ chưa mua xe à thế muội qua đón, ở chỗ nào nhỉ, tao bảo thế ra quán cafe hôm trước đi. Giữa ok, tao thay cái quần cho đàng hoàng rồi đi bộ lếch thếch ra luôn, quên cả điện thoại. Ra đến nơi đã thấy giữa đứng chờ, tao bảo mũ bao hiểm đâu, giữa kêu ko cần, tao chở giữa ra sân, giữa kêu lượn vòng vòng đã huynh, ừ thì lòng vòng 1 hồi lên hồ tùng mậu, vòng ngược lại bến xe rồi vòng qua đình thôn, vòng mẹ vào nhà nghỉ. Giữa thản nhiên nói chỗ này quen quen ý huynh ạ, tao bảo quen cái gì, giữa kêu cái chữ nhà nghỉ kia quen quen, hình như huynh đưa muội vào mấy lần. Đm, có 2 lần chứ đâu mà mấy.
Lên phòng, quần nhau như hổ vồ sói cắn, đéo biết cảm xúc ở đâu mà hăng thế, đm, tao thấy chán và hụt hẫng vì luật, thấy bản thân mình như lồn vì cái nghĩ tiêu cực về phấn, phía Giữa, có lẽ cũng sầu nản chuyện tình yêu nên cho bay mất xác. Xong 1 nháy, mệt phờ, có lẽ chơi mạnh quá, giữa bảo giờ muội báo công an huynh hiếp dâm muội nhé, tao bảo ừ, báo luôn đi, nếu ko báo nhanh tí nữa ta lại hiếp tiếp, giữa cười nói thế chờ hiếp xong thì báo 1 thể, cứ thế ẻm tụt xuống BJ, 5 phút sau thằng bé lại cứng đét, tao hiếp, hiếp...
Xong việc, tao bảo em báo công an bắt anh đi, nếu ko thì anh sẽ thường xuyên hiếp em đấy, giữa cười nói mơ đi sói, ko dễ thế đâu. Chia tay chia chân như chưa hề làm gì, giữa chở tao về nhà, tao thò tay bóp mông cái, giữa bảo huynh mất nết vừa thôi nhé. Lên phòng, thư ký vẫn đang ngồi nghịch điện thoại, đm làm gì mà gần 2 tiếng đồng hồ vẫn ngồi nghịch. Thấy tao về thư ký kêu anh có điện thoại đấy, tao hỏi ai, thư ký kêu danh bạ lưu tên là Phấn, gọi facetime mấy lần, em nghe 1 lần bảo anh đi ra ngoài rồi, nàng ta hỏi em là ai, em bảo là ng yêu. Tao biết thừa nó nói đùa nên cũng chả để ý, tao cầm điện thoại xem xem, đúng là thấy mấy cuộc gọi nhỡ và 1 cuộc nhận thật. Tao gọi lại, phấn nghe máy hỏi anh đi đâu thế, tao bảo buồn buồn ra mỹ đình ngồi cho mát, phấn kêu em đi làm về sớm định rủ anh đi ăn đêm, tao nghĩ lại về việc tiêu cực tích cực khi nãy, tự nhiên nói giờ vẫn được mà, em ở nhà đi anh qua...
Vkl, nhớ ra đéo có xe, thôi đi taxi, đéo xoắn nữa. Bảo em thư ký là tí về ngủ thì khép cửa giúp anh, anh qua đứa em nó ốm. Em thư ký bảo thôi em về phòng luôn, có vẻ như ko tin tưởng tao lắm, nhưng tao kệ mẹ. Đi bộ ra đường lớn vẫy taxi, quay lại nhà cũ, nhà trọ đầy kỷ niệm. Tao gọi điện, phấn xuống mở cửa, nhìn mặt tươi lắm, phấn bảo anh lên chờ em tẩy trang tí nhé, tao hỏi bạn em đâu, phấn kêu nó chưa về. Tao lên ngồi lại phòng cũ của mình ngày xưa, 1 loạt ký ức trở lại, phấn tẩy trang nọ kia xong đi vào, thấy tao đang ngẩn ngơ, phấn kêu nhớ chuyện cũ à anh. Tao cười nhẹ, nhìn phấn ngon vl, đéo hiểu sao tao tiến lại ôm lấy phấn, phấn đứng yên trong vong tay tao, rồi lại hôn nhau, rồi lột hết quần áo, rồi lại địt, nháy thứ 3 tính cả 2 nháy với giữa, mãi đéo ra, phấn ngất ngây, rên rỉ mãi không thôi...Nghĩ lại cũng ko hiểu sao hôm ấy cứ gặp là địt như vậy. Có lẽ xuất phát từ cái hụt hẫng với Luật lúc tối. Trần chuồng ôm nhau, phấn thẽ thọt nói sao anh lại làm thế, anh có biết em đang cố quên anh, anh làm thế này thì em lại càng nhớ. Tao nặn nặn đầu ti bảo đừng nghĩ gì nhiều, kệ đi.
12h mới về đến nhà, tao nhắn tin cho luật là Mình chia tay em nhé, để những ký ức về tình yêu của chúng ta mãi mãi là ký ức vui vẻ. Tao ngủ ngon 1 mạch đến sáng. Tao nghĩ kỹ và đã quyết định rồi, tao muốn tự do, ít nhất là 1 đoạn đường tự do. Nhưng ko phải muốn là được, đang ngồi trên xe đi làm thì Luật gọi điện bảo anh hâm à, chập mạch à mà nhắn tin như thế. Tao bảo thật đấy, a nghĩ mình dừng lại ở đây là tốt nhất. Tao tắt máy, tắt nguồn. Ngày hôm đó làm việc thấy bình thường, tâm trạng cũng bình thường, có lẽ do mình chủ động nên ko có gì đáng buồn hay đáng sốc. Chiều đi làm về đã thấy Luật đứng chờ ở cổng, thấy tao Luật chạy lại luôn, thái độ có vẻ bực dọc, Luật bảo chuyện này phải nói cho rõ ràng, tao gật đầu. Tao bảo thư ký là cứ ăn trước đi ko phải chờ anh, tao tự trèo lên xe luật, chở luật ra sân mỹ đình, lại 1 góc vắng chỗ đồi cỏ đường vào cái xóm trọ ngày xưa bọn tao ở. Tao ngồi xuống bãi cỏ, mặt trời hoàng hôn chiếu mấy tia nắng đỏ quạch. Luật hét lên anh nói đi, có chuyện gì mà nhắn tin như thế. Tao im lặng, Luật bật khóc, anh đùa em phải ko. Tao ngước nhìn, bóng luật đổ dài trên vệt cỏ. Tao bảo mình dừng lại đi em, tương lai mình sẽ xa nhau, thôi hay dừng lại ở đây để dành cho nhau những kỷ niệm đẹp nhất. Luật gào lên em cần lý do, tao bảo anh nói rồi mà. Luật ngồi sụp xuống mếu máo, anh điên à, em yêu anh như thế nào anh phải hiểu chứ, nếu cần em có thể bỏ hết spa, bỏ hết công việc, em sẽ làm 1 công việc như cũ, em sẽ thường xuyên ở bên anh. Tao lắc đầu, như thế anh lại tiểu nhân quá, cuộc sống thay đổi, anh ko hề phiền lòng, à nói đúng hơi là chỉ hơi 1 chút phiền lòng việc việc đó, anh chỉ thấy tương lai của em rộng mở, anh ko nên cản đường em... Luật khóc to, luật gào lên em ko đồng ý, Tao chả biết nói gì nữa, im lặng.
Trời tối hẳn tao mới chở luật về. Về đầu ngõ, tao bảo mình vẫn làm bạn bình thường nhé. Luật bảo em ko đồng ý, em ko đồng ý rồi rồ ga phóng vút đi. Bước bộ về, thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường, thấy mọi thứ đều là phù du, Luật là người gắn bó lâu nhất, giờ cũng có thể rũ bỏ, còn gì là quan trọng nữa đâu...
Cuộc sống tự do trước mắt, mở toang ra cánh cửa bước vào con đường chịch dạo. 1 giai đoạn chả có gì đáng tự hào
Nhẹ nhõm, thực sự nhẹ nhõm, biết rằng Luật đéo để yên đâu nhưng tao thấy cảm giác mình đã trút được 1 gánh nặng, được một mớ áp lực. Tao tìm trong hình ảnh của Luật trên facebook, chọn ra 1 ảnh thật đẹp, tao đăng trên tường của tao là 5 năm rồi, cảm ơn em triệu lần vì những điều em đã dành cho anh. Hãy giữ cho nhau những kỷ niệm đẹp em nhé. Đường em đi rộng mở, đường anh thênh thang. Hãy cứ để thời gian gói gém ký ức. Tạm biệt tình yêu. Luật gọi điện, tao ko nghe, luật nhắn tin bảo anh xóa bài fb đi, em ko đồng ý chia tay đâu, anh muốn gì thì nói ra, em ko dễ để có được anh, em ko thể mất anh như vậy được. Tao ko trả lời. Nằm nhìn trần nhà, tao nghĩ liệu mình có sai ko, liệu mình có đúng không, đúng và sai ở đây làm gì có thước đo để tính toán. Thở dài 1 hơi, chuông điện thoại lại reo, vẫn là Luật. Tao bấm im lặng, Luật nhắn tin tiếp anh nghe máy đi, lại chuông. Tao nghe máy, Luật bên kia nức nở, em xin anh, em xin anh đấy, mình yêu nhau bao lâu rồi, chưa một lần cãi vã, cả vụ anh với bắc ninh em cũng bỏ qua, anh ko nghĩ đến cảm giác của em sao, ừ thì em bận rộn với công việc nhưng đó là công việc, em yêu anh thế nào anh phải hiểu chứ. Tao nghe, chỉ nghe mà thấy cổ họng nghẹn lại, mũi cay, nước mắt chảy. Ko biết nói gì nữa, tao chỉ cảm thấy là không hợp với Luật nữa, đoạn đường 2 đứa đi chung đã gần đến đoạn chia tách, tao ko muốn đứng chịu cảm giác chia li, tao muốn là người chủ động trong mọi việc, nhưng những lời Luật vừa nói có gì là không đúng đâu, tao phải làm gì...
Tao trả lời luật trong tiếng nghẹn, anh xin lỗi, anh thực sực ko xứng với em, kể cả là điều kiện hay nhân cách, anh nói lời chia tay ko phải vì anh hết yêu, vì anh muốn em được cuộc sống tốt, điều này ít nhất bây giờ anh chưa làm được, chúng ta ko còn là sinh viên nữa. Luật vẫn mếu mão, luật bảo anh có hiểu em ko, cái em cần là có anh ở bên những lúc bộn bề công việc, một tin nhắn của anh thôi cũng đủ động lực cho em rồi, em chưa bao giờ nghĩ sẽ xa anh...
Đm, thực sự đắng lòng. Tiếng luật nói đã ko tròn nữa, tao sợ nghe tiếng khóc, tao tắt máy. 9h27. Tao với cái ví lang thang ra đường, từng ký ức ngày xưa sống lại, từ cái buổi cảm xúc lên cao, ngày luật đi tình nguyện gặp tao đưa học sinh đi thi, rồi đến đoạn đêm mưa nghe tin luật có ng yêu, tao dầm mưa 1 mình về xóm trọ cũ, rồi 2 đứa yêu nhau, rồi ở chung nhà, đều là những kỷ niệm đẹp nhớ mãi không quên. Tao biết Luật yêu tao nhiều lắm, có lẽ tình yêu của Luật dành cho tao còn lớn hơn nhiều lần tình yêu tao dành cho Luật. Nhưng như vậy chính là khổ cho Luật, tao nhìn lại mình, ừ với cái vẻ như em thư ký nói là đa tình, nhưng đéo phải, tao quá dễ dãi mới đúng, tao dễ mủi lòng, dễ xiêu lòng, tao chủ động trong cuộc chơi nhưng bị động trong tình yêu, những người con gái đến bên tao đều là họ muốn đến và tao đón chào, chuyện thân xác tao coi đó ko phải thứ quan trọng, tao vẫn tự nhủ tình yêu mới là trên hết, tao tự cho mình việc có thể quan hệ với đứa khác nhưng vẫn giữ vững tình cảm với người yêu là được, nhưng như thế đéo đúng, vì chính cái thằng tao cũng giãy nảy lên khi thấy Luật có người yêu, tại thời điểm mà tao chưa yêu luật, vậy cái quyền tao tự cho tao như thế lấy đâu ra khi bản thân mình đâu cho người khác như vậy.
Xóm trọ cũ ngày xưa vẫn còn đấy, dãy trọ 4 phòng từ năm nhất ở vẫn đây. Tao đứng nhìn 1 lượt rồi lại bước đi, gió mát, trăng thanh mà tâm hồn mù mịt, tao phải làm gì, dứt khoát chia tay hay đi tiếp để rồi đến ngày luật đá đít tao như tao đã nghĩ, rốt cuộc là gì, tao muốn luật hạnh phúc hơn hay tao sợ cái thằng tao bị tổn thương nên chủ động xa nhau trước. Có lẽ tao sợ, sợ cái ngày Luật buông bỏ tay tao....
Người đi đường thưa dần, bước chân cũng mỏi mệt, cái cảm giác nhẹ nhõm chưa được bao lâu đã chuyển sang tâm lý nặng chịch, tao ngồi xuống ven đường, châm thuốc hút, rối bời ko tìm ra lối thoát. Vò đầu bứt tai, bỗng có tiếng chuông điện thoại, Bắc ninh gọi, ô, lâu lắm rồi ko liên lạc, sao lại gọi bây giờ. Tao nghe máy, Bắc ninh nói như hét vào tai, đồ tồi, anh đang ở đâu...
Thật khó chịu, Bắc ninh nói như xả lũ vào tai, nào thì vô tình vô nghĩa, nào thì thiếu suy nghĩ, nào thì ích kỷ...Tao nghe mà lọt vào ko được bao nhiêu. Bắc ninh bảo cho anh 1 cơ hội, anh qua ngay phòng em, em vẫn ở phòng cũ. Tao bảo qua làm gì, bắc ninh buột miệng kêu chị luật đang ở đây, à không, em cần nói với anh 1 vài chuyện, anh qua đi, nếu ko em lên fb nói hết mọi thứ, kể cả việc anh làm gì với em...Đây đúng là dọa nạt. Đm, ừ thì qua, mỏi chân quá rồi, đi xe ôm vậy, hà nội chỗ nào cũng có trà đá, chỗ nào cũng có xe ôm. Đến phòng bắc ninh, thấy SH của Luật dựng ở sân rồi, tao bước vào, thấy luật ngồi ở giường, mắt đỏ hoe, nhìn tao rồi lại quay mặt đi, ra điều giận tao lắm. Bắc ninh đanh đá hơn, ẻm bảo anh ngồi đây, nói hết mọi thứ ra, thích thì yêu ko thích thì chia tay đơn giản thế à, anh coi chị luật là trò đùa của anh à. Tao ngồi phịch xuống giường rồi ngả lưng ra giường nằm. Luật nói nhỏ anh yêu người khác rồi phải ko, đm, đây là lý do có thể sao, tao bảo ngay vớ vẩn, yêu ai mà yêu, bắc ninh chèn vào thế sao tự dưng nói chia tay. Chị Luật có lỗi gì à, hay giàu cũng là cái lỗi, anh xem lại anh đi, em chưa bao giờ thấy anh thiếu tự tin cả, lý do thực sự là gì. Tao ngồi dậy, nhìn bắc ninh rồi lại nhìn luật. Tao nói luôn, anh sợ một ngày nào đó luật sẽ bỏ anh, anh nghĩ ngày đó sẽ không còn xa nữa, anh muốn chia tay trước có lẽ đỡ đau đỡ hận hơn. Luật quay sang tao, luật bảo anh hâm à, em chưa bao giờ nghĩ xa anh, hay không thì mình cưới đi... Đm, tao có nghe nhầm không. Tao tròn mắt nhìn Luật, Luật nhắc lại hay là cưới đi, thấy bắc ninh e hèm rồi đi ra ngoài, có vẻ nhưng ko thích nghe đoạn này.
Tao bảo cưới gì bây giờ, còn trẻ mà, luật cười nói trẻ gì nữa, học xong đi làm cả rồi. Tao lắc đầu bảo ko được, tương lai còn mù mịt, trải nghiệm còn ít, chuyện hôn nhân ko đơn giản đâu. Luật lau nước mắt, mỉm cười nói ừ ko cưới thì thôi, nhưng sao mà phải chia tay, em làm kinh doanh thì bận bịu hơn nhưng cũng là cho tương lai, anh phải thông cảm chứ. Tao ko nói gì, Luật véo má tao rồi bảo anh đừng nghĩ nhiều, hay là thuê nhà 2 đứa ở cùng. Tao bảo xa nhau thế ở bất tiện. Bắc ninh đi vào lại e hèm tiếp rồi nói tóm lại ko có lý do gì để chia tay cả, em rất muốn chiếm hữu anh và em cũng mong 2 người chia tay, nhưng ko phải thế này, chuyện tương lai hãy để thời gian trả lời, yêu được đến đâu hay đến đấy, kể ra cưới thì cũng được nhưng đúng là hơi trẻ. Ơ đm, con bé này phán cứ như quan tòa hay bậc cha chú ấy. Tao thở dài, tao bảo anh xin lỗi. Luật khoác tay tao, dựa đầu vào vai. Bắc ninh lên tiếng thôi anh chị đi về, đây ko phải trường quay đâu, Luật đứng dậy kêu về thì về, đi về đi anh, cho bắc ninh nó thèm, hihi. Luật kéo tao đi, tao đi, ra cửa ngoái lại nhìn, bắc ninh rưng rưng nước mắt quay mặt vào trong...
Trên đường về, luật nói đi nói lại là anh đừng nghĩ ngợi, em vẫn là em, vẫn là ng yêu anh, dù sao đi nữa tình cảm của em dành cho anh vẫn ko thay đổi. Tao buồn, tao bảo anh có lỗi với em nhiều thứ lắm, Luật cười nói em bỏ qua hết, miễn hết, đừng thái độ thế là được...
Tao cho mình 1 đêm suy nghĩ, phân tích lên phân tích xuống, tất nhiên là vẫn theo khía cạnh chủ quan vì tự mình nghĩ về việc của mình mà Tao vẫn quyết chia tay, nhưng đúng là đột ngột thế này thì hơi sốc cho Luật, tao nghĩ sẽ làm gì đó hoặc ko làm gì để tình yêu nhạt dần. Còn nếu mà không nhạt dần được thì tức là tình yêu quá lớn, lúc đó sẽ chẳng cần phải chia tay làm gì.
Sáng hôm sau đi làm, em thư ký bảo sao mắt thâm thế, tao ko nói gì, lại bảo em chở anh đi. Tao ngồi sau, tự do ôm eo thoải mái, lên xe, ngủ 1 giấc ngắn thì đến công ty. Thằng hàn mới đi 1 vòng công trường cùng bọn tao chỉ chỉ trỏ trỏ, chỗ này được, chỗ kia xấu, tao nghĩ bụng thằng lồn, xây dựng đang thi công mà xấu với đẹp cái đéo gì ko biết, nhưng đéo dám bật, kệ cụ nó vậy. Ăn cơm lại ngồi gần mụ 85, mụ hỏi ảnh người yêu up tren fb đấy à, xinh quá nhỉ. Tao bảo ừm, nhưng đùi ko đẹp bằng của bà, trên đùi thì đẹp hơn. Mụ bảo trên đùi là chỗ nào nói cho rõ, mặt thì đồng ý nhưng chỗ khác chưa chắc nhé, tao cười kêu chỗ khác cũng đẹp hơn là cái chắc. Với dạng này phải dùng kế khích tướng, cứ dậm dật thế mới thu hút được nó.
1 tuần trồi qua, tao cố gắng hạn chế nhất có thể việc liên lạc với Luật, Luật có qua 2 lần nhưng cũng chỉ ngồi nói chuyện, ko làm gì, luật tỏ vẻ khó chịu bảo anh bình thường lại hộ em đi cái, chuyện cũ bỏ qua đi, tao chỉ cười trừ.
Rồi cũng đến ngày lương, hôm sau đúng cuối tuần, tao đi quất con nouvo Lx, tao nhờ cửa hàng đăng ký luôn cho, cửa hàng ok hẹn thứ 3 ra lấy xe. Về nhà nằm hát nghêu ngao, có chuông điện thoại, là phấn. Phấn gọi hỏi han bảo sao chia tay luật, tao trả lời lăng nhăng cho xong, phấn kêu vì chia tay luật mới sang ngủ với em phải ko, tao ừ bừa cho qua chuyện, phấn cười, phấn bảo em là người đóng thế à, thôi thế cũng được, cho em đóng thế nhé. Đm ý nghĩ đấy ở đâu ra thế, tao bảo linh tinh. Tắt máy được chục phút thì luật gọi, luật bảo ở nhà ko em qua bàn chuyện thuê nhà ở chung, tao chối, tao bảo chuẩn bị về quê, luật kêu lấy xe của em mà đi, tao bảo thôi đi xe khách cho tiện. Đệt mợ, luật càng quan tâm như thế làm tao càng khó xử, phải dằn lòng để cố tỏ ra thờ ơ.
Em thư ký về quê, em du lịch thì thấy có bạn trai đến ấp nhau từ sáng. Tao nằm mình trên tầng ba lẻ loi, nghĩ ngợi miên man. Tao quyết định chắc đi du lịch 1 chuyến. Bật máy tính tìm các địa điểm quanh hà nội, thấy cũng có vài chỗ phượt hay hay, nhưng đi phượt 1 mình thì hơi dở, google tìm vào vài diễn đàn phượt nhưng lúc ấy cũng ít phong trào phịch thủ như giờ. Bật yahoo online với stt muốn đi đâu đó mà không ai đi cùng. Yahoo giờ it đứa chơi thật, facebook tiện lợi hơn nhiều, tao là đứa vẫn chung thủy với yahoo nên vẫn hay online đều đặn, nhiều khi chỉ là treo nick hoặc chat láo với mấy đứa bạn đại học.
Ấy vậy mà vẫn có em pm yahoo. Là Say, Say hỏi anh đị đi phượt à, tao bảo ừ, nhưng chưa biết đi đâu và đi thế nào, say kêu anh vào mấy diễn đàn abc này, hay có nhóm tụ tập đi phượt lắm. Tao mò vào luôn, ở đúng là có cả box cho bọn phượt thật, cơ mà toàn thấy nhóm đông người, tao ko ưng lắm, lại đéo quen biết gì nhau nữa. Tao hỏi say là em có hay đi phượt ko, say kêu em có đi 4-5 lần, tao mạnh mồm rủ bừa em đi phượt với anh ko, anh ko muốn đi đông mà anh lại chưa phượt bao giờ. Say kêu anh định đi hôm nào, tao bảo thứ 7 chủ nhật tuần sau đi, nghĩ trong đầu lúc ấy có xe máy rồi, để test xe luôn. Say kêu để em tính nhé, em cũng thích đi, đợt này thời tiết đang đẹp. Tao hiểu, tao với say dù gì cũng là người lạ, ko dễ gì tự nhiên ẻm đi với tao, tao thì cũng chỉ hỏi thế thôi chứ cũng ko mong đợi, tao chỉ muốn đi đâu đó nhưng ngại đi một mình thôi. 1 lúc sau say bảo ok anh ơi, hôm đấy em rảnh, nhưng mà mỗi anh với em đi thôi á, tao bảo ừ, có vấn đề gì ko. Say bảo ko ạ, sợ ng yêu anh hiểu nhầm thì chết, tao bảo anh đang độc thân, em chọn cung đường giúp anh nhé, anh ko thạo món này. Say ok bảo để em nghiên cứu ạ, cứ fix lịch thứ 7 chủ nhật tuần sau, mưa thì nghỉ còn nắng là lên đường...
1 tuần đó trôi qua, tao cố tình tránh mặt luật bằng cách nhận ở lại làm thêm, hôm đéo nào cũng 9h mới từ cty về. Luật có hôm ko tin, gọi facetime, tao cho xem văn phòng ngay. Tao chỉ bảo công việc mà. Luật im lặng. Đã bàn bạc với Say rồi, thống nhất đi ba vì. Sáng thứ 7, trời đẹp vl, thật may, tao đón em Say ở ngã tư sở, thấy ẻm ăn mặc phượt chuyên nghiệp vl, giày cao cổ, quần jean, balo căng đét, tao hỏi đi đâu mà ghê thế, tao cũng tham khảo trên mạng cũng ăn mặc tươm tất nhưng nhìn phong cách của ẻm Say thì pro hơn hẳn. Ẻm kêu cứ đi đi , đổi cung đường, đi thung nai hòa bình anh nhé, tao hỏi xa hơn hay gần hơn, say kêu xa hơn gần gấp đôi, thôi đi thôi. Vậy là phượt, Em say đeo ba lô to sau lưng, tao cũng có cái ba lô bé để phía trước, bên trong có vài bộ quần áo với kem chống muỗi, kem đánh răng, chai nước lọc, tao lúc ấy vẫn ngu, nghĩ là cứ đi thiếu cái gì thì mua ven đường cũng được. Em say ôm eo tao tự tin, chắc phượt phải thế, xe mới phóng vù vù, chả mấy thì đi ra khỏi hà nội, cảm giác yên tĩnh hẳn, tao đi chậm lại, em say hỏi anh biết thung nai ko, tao bảo thung nai là thung lũng nhiều nai à, em say cười bảo đúng đấy, xưa kia dó là thung lũng rất nhiều nai sinh sống, tư khi xây dựng thủy điện thì lại biến thành hồ, giờ ko còn nai nữa nhưng hồ đẹp lắm, có núi có sông, phong cảnh hữu tình. Tao bảo em đi lần nào chưa, say kêu em đi 1 lần rồi, lần đó đi cùng nhóm lớp đại học về nhà 1 đứa chơi xong nó dẫn ra, chưa khám phá được nhiều. Vừa đi vừa nói chuyện, cảnh đồng ruộng, làng quê dần dần xuất hiện, say ngồi sau vẫn ôm chặt, chuyện trò vô tư lắm, tao hỏi ở đó có nhà nghỉ ko, say bảo có, nhưng ít và ko tiện nghi như hà nội, tao cười bảo em hay vào nhà nghỉ ở hà nội chắc, say biết nói hớ bèn bảo em ít khi vào, có 1 lần vào nhà nghỉ cùng anh đấy. Gớm, chuyện từ thuở nào rồi mà còn nhắc. Tao hỏi ơ em có ng yêu chưa, say bảo em có rồi, tao hỏi tiếp thế đi với anh ko sợ ng yêu ghen à, say nói anh cũng có sợ ng yêu ghen đâu mà em phải sợ, hihi. Đệt. con này láu cá phết. Say kêu hôm trước em cũng rủ cả mỹ nhân đi nhưng nó ko đi, nó bảo đi với anh nguy hiểm lắm, em thì lại thích mạo hiểm nên em thử xem anh nguy hiểm cỡ nào. Thật vl, tao nghĩ trong đầu bảo để tối nay tao cho mày biết thật, ko cần phải thử đâu.
Đi được 60-70km gì đó thì dừng lại nghỉ chân uống nước, chụp ảnh, các kiểu, em say cũng dùng iphone 4. Tao hỏi em sinh viên mà có tiền mua iphone 4 à, ẻm cười bảo quà tặng sinh nhật. Tao cũng chả để ý thêm, nó chơi cùng mỹ nhân, hội đấy chắc nhà cũng đều khá giả. Say bảo anh, ra chụp chung nào, tao chả ngại gì khoác vai luôn, say chu môi chu mỏ chụp choẹt tự sướng, xong kêu em up facebook nhé, tao ừ. Nghĩ bụng con bé này có ng yêu hay chưa ko biết, nghỉ lúc rồi lại đi tiếp, đang đi thì có điện thoại, Luật gọi, Luật bảo anh đi đâu với ai đấy, tao bảo đi phượt với nhóm bạn công ty, luật hỏi han thêm vài câu rồi thôi, tao cảm giác 1 chút áy náy.
gần 11h mới đến nới, nôm na là có cái hồ rộng to vl, xa xa có mấy mỏm đá, cả đảo điếc gì, nhìn khá bắt mắt. Việc đầu tiên là phải đi kiếm cái bỏ vào bụng, say kêu phải đi vòng ra ngoài kia mới có nhà hàng, ừ thì vòng, thế là lại quay ngược lại, kiếm mỏi mắt cũng có quán lợn mán, 2 đứa vào gọi vài món, uống mấy chai beer. Ăn xong tao bảo say đi tìm nhà nghỉ trước chứ. Say bảo vâng, lòng vòng 1 hồi thì hỏi thăm được cái nhà nghỉ đéo gì nằm trên đảo, phải đi thuyền vào, tao chơi luôn, như thế mới lãng mạn. Lúc sau cũng thấy thuyền ra đón, nhìn nhà nghỉ to phết, không gian thoáng đãng, thấy cũng đông đúc người. Lễ tân hỏi anh chị thuê 1 phòng ạ, tao bảo 2 phòng nhé, lễ tân mỉm cười tưởng tao nói đùa, đưa 1 chìa, tao bảo ơ 2 phòng mà, em say lại bảo thôi anh, hâm mà 2 phòng, ẻm đẩy tao đi, lễ tân nhìn theo ngơ ngác.
Lên phòng, tao nằm phệt luôn ra giường, đi xe máy đường dài mỏi lưng bỏ mẹ, em say kêu mỏi ko anh, thuê 2 phòng làm gì cho tốn kém, em tin anh mà. Tao cười nhạt, tao bảo anh bây giờ ko phải anh của ngày xưa đâu, em say cũng cười nói vâng, thì em cũng đâu phải em của ngày xưa nữa...Ơ đm, đối đáp hay lại đầy ẩn ý, tao căng óc nghĩ xem ý nó là gì, nhất thời chưa thể nghĩ ra. Tao bảo anh nằm nghỉ tí rồi chiều dậy đi tham quan nhé, em say bảo vầng, đi xa chắc mỏi, cứ nghỉ tí đã, ẻm cũng cởi áo gió các thứ, bên trong là áo 3 lỗ kiểu thể thao, ngực căng phồng ko biết có đệm tí nào ko mà to thế. Ẻm nằm cạnh tao luôn, choàng tay qua người tao ôm bảo ngủ anh...Tao hỏi em quê ở đây ấy nhỉ, ẻm kêu nói mấy lần rồi mà, Hải phòng ạ...
Thực sự là mỏi, nằm lim dim rồi ngủ lúc nào ko hay. Giấc mơ như thật, tao mơ thấy đang chịch nhau với Say thì Luật ở đâu bước vào, Luật khóc lóc rồi quay lưng đi luôn bảo vĩnh biệt, tao chạy theo thì Luật chạy tít lên núi rồi nhảy ùm phát xuống hồ, mất dạng. Giật mình tỉnh giấc, đm, có lẽ nghĩ nhiều về Luật quá nên mơ sảng rồi. Ko thấy em Say đâu, tao vùng dậy đi ra ngoài, không khí thoáng đãng dễ chịu, nhìn hồ rộng mênh mông, nước xanh thẳm, lòng cũng thấy thảnh thơi hơn. Ngồi xuống bụi cỏ, thấy trai gái lượn lờ đông gớm, chắc cũng toàn đội phịch thủ như mình, lấy điện thoại chụp choẹt vài cảnh đẹp, vô tình lọt vào trong khung ảnh 2 bóng hồng, cũng đáng chú ý, tao cứ đưa điện thoại lên bấm xoẹt xoẹt, 2 bóng hồng dường như đã nhận ra, còn cười cười tạo dáng. Tao đứng dậy tiến lại bảo anh ko có ý gì, đang vô tình chụp ảnh cảnh vật thì bọn em đi đến. Cận cảnh mới rõ, 1 em mi cong, mắt sâu, và 1 em người cao cao mảnh mảnh. 2 em cười hihi bảo ko có gì ạ, em mi cong thì kêu em có thể xem ảnh anh chụp bọn em được ko, tao bảo được, đm, ngu quá, nãy có chụp zoom mấy cái vào đùi. Tao đưa điệnthoại ra, em mi cong kêu đt đẹp thế, ẻm cầm xem xem ảnh, tao đưa tay vuốt vuốt ảnh cho các em xem, mi cong kêu anh gửi cho em mấy kiểu này nhé, tao bảo gửi thế nào, mi cong nói anh gửi qua facbook đi ạ, thế là có fb. Làm quen vài câu, 2 ẻm đang là sinh viên ngoại ngữ năm cuối, cũng đi phượt nhưng đi cùng đoàn, 2 ẻm tách riêng ra đi dạo. Thấy cũng cầm máy ảnh du lịch. Tao cũng kể qua là đi phượt cùng bạn, ko theo đoàn, đang lạc mất bạn. Nói chuyện thêm tí thì em Say gọi hỏi đang ở đâu, tao chào tạm biệt 2 ẻm rồi về nhà nghỉ. Say đang ở phòng kêu anh trốn đi đâu thế, tao bảo em mới trốn đi đâu, anh ngủ dậy ko thấy em, say hiha bảo anh ngủ say quá e ko muốn gọi nên ra ngoài lượn lờ tí. Say rủ đi thuyền dạo hồ, tao ok. Thuê được cái thuyền có người chèo đi lòng vòng, cũng khoan khoái lắm, khác biệt lớn với cuộc sống thủ đô, tao nằm ngửa mặt nhìn trời nhìn mây nghe tiếng mái chèo khua ì oạp, say thì mải mê tự sướng với thiên nhiên hữu tình. Lênh đênh trên sóng bông nghe tiếng gọi, say đang bảo bà chèo thuyền lại gần cái thuyền cách đấy hai chục met. Tao ngước ra nhìn, ô, là 2 em khi nãy, sao say lại quen nhỉ, thấy léo nhéo tiếng ủa bà cũng đi à, 2 ẻm kia thì xì xèo nói trốn đi ăn mảnh à mụ kia. Tao ngồi dậy, 2 ẻm cũng ớ ớ là anh à. Đéo mẹ, 1 lần gặp gỡ là tình cờ, 2 lần chạm mặt ắt có duyên...
Du thuyền xong lên bờ, hỏi hỏi han han 1 lượt thì tao mới biết hóa ra say cũng quen 2 em kia cũng trên diễn đàn phượt, còn ở trọ cũng gần nhau loanh quanh khương đình hạ đình gì đó, 1 điều thật vl nữa là 2 em này cũng ở bắc ninh. Em mi cong bảo tối nhóm phượt nó có đốt lửa trại, rủ tao với say tham gia, say xem có vẻ hào hứng lắm, như vậy tất nhiên là vui hơn rồi nhưng say vẫn liêc nhìn tao hỏi ý tao thế nào, tao bảo để tối xem đã.
Về phòng tắm giặt, tắm xong say mặc mỗi cái áo 3 lỗ với quần sooc, tao bảo mặc thế kia đi đốt lửa nó cháy cho trụi, say hỏi trụi gì, tao bảo trụi lông chân lông tay, say cười vào anh sờ thử hộ em phát xem em có tí lông chân lông tay nào ko, tao cũng tiến lại đưa vuốt vuốt tay ẻm, ờ, mịn, ko lông. Tao mặt dày hỏi ko cháy lông này thì cháy lông chỗ khác, say ranh ma nói ý anh là muốn xem chỗ khác của em có lông ko hả, thưa với anh cũng là không có nhé. Đm, hồi hộp vl, hồi ấy chỉ xem sex bọn tây mới biết về những cái bím nhẵn thín, nghe em say nói thì... VL, nghĩ đến thôi thằng bé đã tỉnh dậy, tao bảo anh có thể xem tận mắt được ko, trăm nghe không bằng 1 thấy. Say hihi bảo có chắc là chỉ xem thật ko, mỹ nhân bảo anh nguy hiểm. Tao gãi gãi đầu cười nói ơ thế anh tưởng em ưa mạo hiểm mà... Tiến lại gần hơn nữa, choàng tay qua eo say, thơm nhẹ vào má, rồi hôn vào cổ, đưa tay lên khu đồi núi, cao thật, to thật, to nhất từ trước đến giờ, đậm tay quá, nghe tiếng say thở gấp gáp, tao nắn thêm mấy cái rồi đưa tay từ đồi xuống vực, đm, mới đến rốn thì chuông điện thoại, chuông to vl, tao quay ra nhìn điện thoại của tao, ko có gì, là điện thoại của say, chuông iphone giống nhau, mẹ thằng iphone cũng thật đần khi muốn cài nhạc chuông phải làm đống thủ tục, vậy là dừng tay, say mặt đỏ ửng với điện thoại kêu là mi cong nó gọi, chắc rủ đi đốt rừng, anh có đi ko anh, tao trả lời em thích thì đi, say kêu đi đi anh, vui đấy, say nháy mắt bảo tối về lại mạo hiểm sau...
Bọn đốt rừng đã nhóm lửa, nhìn thoáng qua cỡ hơn chục người cả nam cả nữ. Mi cong đón bọn tao rồi cùng ra, bọn này chắc toàn sinh viên thì phải, tao người lớn hơn chút, nghĩ lại thời sinh viên học cái trường lồn toàn đực, chả được hưởng phong trào gì hết, nếu ko ở cùng xóm trọ với các chị em thì có lẽ đời sinh viên cũng xác định chỉ đến lô đề điện tử là hết. Nhìn bọn trẻ nắm tay chạy quanh đống lửa, cảm giác mình được sống lại thời sinh viên với một sự tươi mới. Chạy lăng xăng 1 lúc thì bọn nó dừng lại mở ba lô ra đủ thứ đồ ăn nước uống, ko biết mua hay chuẩn bị sẵn, tao thấy hơi ngượng, mình vác mồm đến tay không rồi. Tao hỏi mi cong rằng phải đóng góp thế nào cho anh đóng góp, mi cong kêu ko sao đâu anh, nãy em báo với mọi người rồi, đáng gì đâu. Tao bảo ko được, phải sòng phẳng mới bền được, mi cong cười nói em đóng giúp 2 người rồi, tao hỏi hết bao nhiêu anh gửi, anh đi làm rồi, em còn sinh viên, sao đóng giúp anh được. Mi cong nhìn quanh dường như tim ai, miệng nói vâng được rồi, để sau đi anh, giờ ngồi ăn đã. Lúc ngồi ăn thì bọn kia mới chú ý đến tao và Say, Say dường như cũng quen một số người trong nhóm này, tao là lạ hoắc. 1 thằng tiến lại bóc lon beer mời tao bảo chào mừng ông bạn, nhìn mặt thằng này trẻ ranh mà cũng gọi tao ông bạn, nhưng chấp nhặt làm gì, tao cầm lon beer bảo cảm ơn, tôi vô tình gặp mọi người cũng là cái duyên, xin tự giới thiệu...Tao giới thiệu tên tuổi, đang làm ở đâu, bọn kia mới ồ à hóa ra ông anh đi làm rồi hả, bọn em ở đây toàn sinh viên. Tất cả hô zô rồi uống, làm hết nửa lon beer tao đưa mắt nhìn quanh, ngoài say và 2 em kia đã biết thì còn có 4 đứa con gái nữa, chắc thời nay gọi là ôm đi theo xế. 4 đứa này nhan sắc đều tầm trung bình khá, ko có gì đáng chú ý. Cười nói rôm rả mấy hồi thì có thằng ranh cầm đàn guitar ra, em mi cong lớn tiếng kêu mọi người trật tự nghe hát, thằng ranh đàn hát, tao nghe lọt tai phết, giọng bố cháu trầm, đàn cũng pro, cả hội im phăng phắc lắng nghe, nó hát bài quen thuộc hòn đá cô đơn, rồi hát thêm bài chapi chapi gì đấy. tiếng đàn, tiếng hát với tiếng lép bép cháy của củi khô làm không gian bình dị khó tả.
Kết thúc bài hát bằng tiếng vỗ tay rào rào, hay thật. Lại làm thêm vài tuần beer nữa thì thằng ranh bảo mi cong hát đi tôi đàn cho, mi cong tự tin đứng dậy đi về phía thằng ranh, quỳ gối xuống, thằng ranh bật tưng tưng dạo đầu rồi mi cong hát Góc phố nơi anh hẹn, cành ngọc lan xòe bóng mát...Hay, giọng trong, ngân nga luyến láy rất hay. Tao tự cầm lon beer lên làm hớp, ko ngờ vô tình gặp mấy đứa này cũng vui ra phết. Em say ngồi cạnh tao, cũng chăm chú lắng nghe, say hỏi anh biết hát ko, em thấy các anh xây dựng cũng năng khiếu lắm, tao bảo anh hát thì lại nhiều đồ nướng ngon, Say hỏi thế là sao, tao bảo anh hát như bò rống, các động vật sẽ lại đây nghe, mình nướng luôn ăn. Say cười khúc khích, tiếng cười nhỏ như có vẻ hơi vô duyên khi cả nhà đang yên lặng thưởng nhạc. Mi cog nhìn về hướng bọn tao, miệng vẫn hát, tao đưa tay cấu đùi Say cái, say biết ý im lặng. Mi cong hát xong, chờ mọi người vỗ tay rồi mi cong nói bây giờ mọi người nghe Say hát đi, cả đám cười ồ, như kiểu say hát tệ lắm thì phải, có mấy thằng còn hô hào say hát đi để tôi làm nhạc cho, nó phồng mồm bảo cắc bụp, cắc bụp. Say có vẻ hơi ngại nhưng cũng nhanh trí, say nói lại đúng như tao vừa nói là tôi hát mọi người lại ăn no thịt nướng....
Thằng anh cầm đàn bảo ông anh hát bài gì đi, em đàn cho, tao bảo ơ thế mọi người vẫn muốn ăn thịt thú rừng nướng nữa à, mấy đứa ồ ồ bảo ko sao, cùng lắm nghe 1 lần rồi thôi. Tao gật đầu bảo cho anh mượn, anh hát đập vỡ cây đàn, mấy đứa tưởng tao đùa cười ồ, tao bảo lại cứ đưa anh, vỡ anh đền. Thằng ranh đưa tao, tao rải từng từng, thằng này để hơi thấp, tao bảo có kẹp ko cho anh mượn, thằng ranh nghe thế thì biết tao cũng chơi được, nó lục tìm và đưa cho tao. Dạo tưng tưng vài ngón cho quen tay, cũng lâu rồi đéo sờ đến đàn dây, toàn sờ đàn bà. Tao bắt đầu tỉa tót, qua vài đoạn thì em mi cong nhận ra bảo ơ bài để dành à, hay thế. Tao cất tiếng:
Một chút hương thơm còn lại.
Một ánh mắt quen để lại.
Một lối đi trên con hè nhỏ.
Và mưa nắng hay mùa vẫn qua.
Hát hết 1 lượt, tất cả im phăng phắc, tao ngân nga lại từ đoạn
Nhưng ước mong đã đưa chúng ta xa hai bờ.
Đã mang hết đi những điều thân thuộc.
Chỉ còn ước mơ để dành ở đây.....
Và anh sẽ luôn mong tìm lại.
Vòng tay ấm khi mùa đông bắc về.
Những đêm nằm nghe run run gió mùa.
Và anh sẽ mãi luôn kể lại.
Nụ hôn khẽ khi mùa xuân bắt đầu.
Những gì đã qua anh sẽ để dành suốt đời....
Hát hết bài, tất cả vẫn chưa vỗ tay, tao bảo hết rồi, mọi người mới vỗ tay, tao thấy cay cay sống mũi, hát cái bài lồn này là tự nhiên nghĩ ra, bài này trươc luyện mãi mới thành, rất lâu rồi hát lại, cảm thấy thật tâm trạng. Tao nói vài câu rồi bảo anh ra ngoài kia hút thuốc đã, đứng dậy, đi ra phía gần hồ, trời tối, hồ đen xịt, châm điếu thuốc rồi ngồi bệt xuống cỏ, không khí yên tĩnh, tiếng nói cười xa xa của đám sinh viên ko đủ làm tâm trạng thoát khỏi cảm giác buồn, cảm giác nhớ nhung những điều đã trải qua, chỉ để dành, để dành làm kỷ niệm...
Đang vẩn vơ nghĩ thì nghe tiếng bước chân, nghĩ bụng chả nhẽ đứa nào uống beer no đi đái, ngoái lại nhìn thì là mi cong, mi cong bảo anh hát hay quá, tao nói có con nào chạy đến để nướng chưa, mi cong lắc đầu bảo chưa, mấy đứa đang lôi gà ra nướng nhưng là gà mua, ơ đệt, có gà sao giờ mới nướng, mi cong bảo nãy là sinh hoạt văn nghệ, bây giờ mới nướng gà nhậu chơi. Ồ, thế mà đéo biết, hóa ra beer trước rượu sau, tao lại quay ra nhìn hồ, mi cong lại ngồi cạnh tao bảo anh có vẻ tâm trạng nhỉ, tao bảo ko có gì, là bài hát buồn thôi. Mi cong thở dài rồi nói câu vô thưởng vô phạt ôi tình yêu, đau thương nhiều mà hạnh phúc được bao nhiêu. Tao quay sang nhìn, con ranh con này nói như nghệ sĩ vậy. Tao hỏi chuyện cho chuyển chủ đề ảm đạm, tao hỏi em có ng yêu chưa, mi cong bảo đã từng, tao hỏi tiếp có thường đi phượt không, mi cong trả lời mỗi mùa đi 1-2 chuyến, 1 năm đi 8-10 chuyến. Uhm, tuổi trẻ, còn đi được là phải đi, sau này bận bịu khó có thời gian. Mi cong hỏi tao anh thì sao, tao bảo đây là lần đầu đi phượt. Mi cong hỏi thật á, cơ duyên nào mà đi phượt, tao nói thấy bi bách muốn đi lang thang đâu đó. Mi cong nói luôn đi trốn à. Tao ừ, trốn. Mi cong ngửa mặt đếm sao, 1, 2, 3, 4...Em cũng phượt lần đầu cũng là đi trốn, rồi lần sau cũng là đi trốn, dần dần thành quen, muốn đi để khám phá.
Đã ngửi thấy mùi thơm từ thịt, tao bảo thôi em quay lại với mọi người đi, anh đi về nghỉ đấy, thấy mệt mêt. Mi cong kêu anh có sao ko, tao bảo ko sao. Tao đứng dậy, hơi choáng, kiểu ngồi lâu đứng dậy nó thế, máu lên não chưa kịp, chân lảo đảo. Mi cong kêu ơ, anh sao ko, em đưa anh về. Tao ko nói gì, bước đi, từ chỗ đốt rừng về nhà nghỉ chắc gần 6-700m. Tao hỏi ơ em cũng ở khách sạn này à, ẻm kêu vâng, ở đây ít khách sạn, bọn em phải đặt phòng trước đấy, đợt này ko đông vì nhiều đội chuyển tour tây bắc, mùa hè đông lắm. Lên phòng, tao bảo à em chọn ảnh lúc chiều anh chụp đi để anh gửi cho, em bảo vâng, rồi cầm đt tao vuốt vuốt, chắc xem cả ảnh tao chụp linh tinh. Tao ngồi giường, cùng xem ảnh với ẻm, tay chân lừa lừa thế đéo nào khoác vai, thấy im im thì cứ để, rồi dần dà kéo ẻm lại gần, ẻm đặt điện thoại xuống giường quay sang nhìn tao, tao từ từ hôn, thấy ẻm cũng hôn lại. Và rồi là công thức quen thuộc, cởi, lột, nằm ngửa, nằm sấp, đứng, đang đứng tao đẩy em nằm ra giường để dã tiếp thì nứng quá trớ, bắn lên tận ngực ẻm...
Có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở. Vô tình cắm liễu, liễu lại xanh. Mân mê một hồi nữa thì mặc quần áo, mi cong hồn nhiên nói anh ra hết vào người em rồi. Đệt, ra đâu chả là ra, mặt mi cong hồng hồng, ko biết là ánh lửa trại hay sắc lửa tình.
Em bảo anh đi ra ăn cùng mọi người cho vui, tao bảo thôi anh ngủ mai lấy sức đi leo núi. Vừa nói xong có điện thoại của Say, say hỏi anh đi đâu thế, tao bảo mệt nên về ngủ, say kêu làm gì mà mệt, tao bảo ko làm gì nhưng ngủ lấy sức leo núi, say hé hé cười, đmn, mơi vl. Mi cong đi ra, tao khép cửa rồi cầm điện thoại lướt lướt, đăng vài cái ảnh chụp cảnh đẹp, mỹ nhân comment đầu tiên kêu đẹp thế, tiếc ko đi, lần sau đi rủ em nữa nhé. Nghĩ đến mỹ nhân, liệu giờ đong em ý thì có cơ hội ko nhỉ, mà thôi, chắc đéo ăn được nó rồi, mình cũng ít chơi, với tóc vàng thì chắc là có thể nhưng lại ngại giữa, 2 đứa nó thân nhau, tóc vàng thừa biết mình ăn giữa rồi, xong 2 đứa nó lúc ngồi với nhau lại cùng kể rằng anh ấy chơi tao tư thế này, chơi mày tư thế kia thì không được hay cho lắm, có lẽ chỉ chung thủy với giữa thôi, à còn bắc ninh, com bướm xinh nhất đã từng. Chẹp chẹp, nghĩ nghĩ 1 hồi mà phồng cả quần. Luật gọi điện. Luật bảo vui quá nhỉ, đi chơi vui quá. Tao bảo buồn mới đi chứ vui vẻ gì, Luật lại nói châm chọc tiếp, thấy nhiều ẻm xinh quá, vừa kết bạn với ẻm nào mà được tag vào thợ chụp ảnh, tao nghĩ đm chắc là mi cong rồi. Thờ ơ vài câu tao bảo mệt, đi ngủ đây. Lòng quặn lại, vẫn phân vân đúng đúng sai sai với Luật...
Xem đồng hồ thì mới 9h. 1 shot với mi cong xong thấy buồn ngủ thật, nghĩ mi cong là tình 1 đêm hay thế nào nhỉ, ẻm ấy ở hà nội, về hà nội chắc vẫn gặp nhau được, có lẽ em ấy cũng như tao thôi, suy nghĩ về chuyện tình dục đơn giản là thỏa mãn nhau, tất nhiên phải thấy thú vị thấy bồ kết thì mới có hứng, tao chẹp miệng cho qua. Bật tivi xem mấy chương trình linh tinh, bỗng có tiếng gõ cửa, tao ra mở, là Say. Tao bảo phòng của chung, cửa thì khép mà khách sáo gõ cửa làm gì, Say cười bảo biết đâu đấy, anh đang làm gì với ai bên trong thì sao.
351